Phương Minh Viễn thở dài không nói gì thêm.
-Có bao nhiêu người tham gia vào cuộc đánh lộn này?
Lâm Liên hỏi
-Chỉ có hai người các cậu thôi sao?
-Không phải, còn 4 người đồng hương của chúng tôi nữa, chúng tôi tách nhau ra chạy!
Kim Lễ Hổ nói,
-Người nhiều, mục đích càng lớn càng dễ bị cảnh sát chú ý!
Những người bình thường đều cho rằng những người tộc Triều Tiên Trung Quốc đến Hàn Quốc rất dễ dàng hòa nhập vào xã hội. Kỳ thật bằng không, trong mắt cảnh sát Hàn Quốc người Trung Quốc tộc Triều Tiên cũng giống như người Trung Quốc ở các vùng ngoại ô trong mắt cảnh sát Bắc Kinh, ngứa mắt cả hành động, lời nói, cử chỉ! Những cảnh sát có kinh nghiệm nhìn qua có thể phân biệt được đối phương mà người tỉnh nào.
-Vậy là sáu người, nhưng không phải các cậu có 11 người sao? Còn 5 người khác đâu?
Phương Minh Viễn thuận miệng nói.
-Đó là những người bất lực! Bị kẻ khác ức hiếp đến mức phải nén giận, ảo tưởng bọn chúng sẽ gửi tiền sáu tháng cuối năm! Tôi đã nhìn thấu bọn chúng, nửa năm đầu như vậy, nửa năm sau cũng không khá hơn được! Nửa năm chỉ nhận được có một tháng tiền lương, tính ra còn không bằng làm trong nước, còn làm trâu làm ngựa cho chúng, lại còn bị chửi bị đánh, chịu sự tức giận của bọn Hàn Quốc!
Kim Lễ Hổ dường như đem toàn sự uất ức bây lâu nay nói ra hết!
Phwong Minh Viễn hơi gật đầu. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng năm người này cho dù không tham gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trum-tai-nguyen/637217/quyen-5-chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.