Lúc Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng ngồi xe đến khách sạn Empire cũng là 7h38 phút, lúc này cũng không phải sớm, tiệc tối bắt đầu là lúc 8h00. Tuy rằng đối với Phương Minh Viễn, Tokyo rất quen thuộc, nhưng mà với khách sạn Empire thì đây là lần đầu tiên hắn tới. Tuy nhiên với cái tên khách sạn Empire, Phương Minh Viễn đã sớm nghe thấy. Không phải vì những cái khác, một là sự kiên cố của nó, lịch sử kéo dài cả trăm năm, hơn nữa là một nơi tổ chức các hoạt động của đất nước Nhật Bản, đã trải qua bao trận động đất nhưng vẫn đứng vững ở thành phố Tokyo, so với những tòa nhà siêu vẹo của Hoa Hạ, mới sử dụng được khoảng 30 năm, không thể không nói là một kì tích. Mặt khác cũng vì sự phục vụ của nó. Giá phòng của khách sạn Empire rất đắt, một phòng bình thường chưa đến 30 mét vuông, giá một đêm của nó cao tới 400 usd. Nhưng đắt cũng có giá của đắt. Ví dụ, Phương Minh Viễn từng xem qua một số tờ báo về khách sạn Empire, bên trong viết, đối với những vị khách mà không cùng ngôn ngữ, họ sẽ cử người có cùng ngôn ngữ phục vụ. Nếu người đặt phòng ghi rõ ngôn ngữ là tiếng anh, như vậy khi người đó vào khách sạn, tất cả phục vụ của người này đều dùng tiếng anh. Như vậy không còn nghi ngờ gì về sự tiện lợi của khách nước ngoài.
Xe dừng trước cửa khách sạn, người gác cửa tiến lên phái trước thay hai người mở cửa cửa tiến, Vũ Điền Trọng và Phương Minh Viễn ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trum-tai-nguyen/637436/quyen-5-chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.