Công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn đuổi việc vợ của cậu em vợ cục trưởng cục thương nghiệp Phương Lập ra khỏi công ty. Tuy rằng người ta uốn éo một chút lại đến được công ty nông dược thuộc cục nông nghiệp, nhưng những người này trong công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn cảm thấy trong đó có một chút gì đó không giống nhau. Người này vẫn có thể tìm được một cơ quan khác, không có nghĩa là mình cũng có thể tìm được một công ty tốt như vậy. Hơn nữa, công ty nông dược thuộc cục nông nghiệp làm sao có thể so sánh được với đãi ngộ và phúc lợi của nghành đường sắt? chứ đừng nói gì đến so với công ty vận tải đường sắt bình Xuyên. Vì vậy, những người này trong ga Bình Xuyên trong chốc lát đã trở nên thật thà hơn rất nhiều. Tin tức này rất nhanh đã truyền đi các ga khác của đường sắt Phụng Đồng làm cho mọi người không khỏi bàn tán xôn xao.
Đương nhiên, trong nhà ga cũng có người đồn rằng, Hồ Lệ Lệ vì đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn, cô ta lấy trộm đồ của hành khách, lấy của ai không lấy lại lấy đúng vào bạn của trợ lý Lâm, lại còn xui xẻo để cậu Phương và trợ lý Lâm biết được, tục ngữ có câu “không đánh kẻ chăm không đánh kẻ nhác, chỉ đánh kẻ không có mắt”, Hồ Lệ lệ đúng là đồ không có mắt xui xẻo.
Có điều, điều này cũng không thể thay đổi được một hiện thực đó là tất cả những người ở bộ phận nhận gửi đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trum-tai-nguyen/638291/quyen-3-chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.