Một đường đi từ tẩm điện ra, hai người một trước một sau, không ai nói với ai câu nào, cũng không hề tương tác qua lại. Hôm nay thánh giá ngụ lại ở đây, khắp nơi trong Khôn Ninh cung đều là người, đều là tai mắt.
Lúc này Hoàng hậu mới lên tiếng, "Bây giờ còn đợi pha nước thì quá phiền phức, e rằng phải để Hoàng thượng đợi lâu. Tang Chi sẽ hầu hạ bổn cung tới dục trì, các ngươi không cần đi theo."
Dục trì[1] trong cung là của Hoàng thái hậu nhường lại, trừ Hoàng hậu ra không ai được phép tự ý đi vào. Tang Chi đỡ lấy tay Tố Lặc, bước chân của hai người không nhanh không chậm, dáng vẻ đường hoàng đoan trang. Vào đến bên trong, Tang Chi quét mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai khác ngoài hai người các nàng, lúc ấy mới buông tay Tố Lặc ra. Vừa khi ấy, Tố Lặc thở ra một hơi thật dài, như thể là trút đi một gánh nặng, rồi thốt lên, "Tang Chi!" Nàng cầm lấy tay Tang Chi, "Làm sao bây giờ!"
Tang Chi cũng hoảng đấy, nhưng không dám để lộ ra ngoài, đành phải bày ra một bộ dáng bình tĩnh mà tiếp tục trấn an, "Chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn sẽ có."
Tố Lặc nghe thế, nhíu mày, "Thực ra ngươi cũng không nghĩ ra cách nào, phải không?"
Tang Chi trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc hỏi lại, "Tố Lặc, ngươi có thật sự chắc chắn chưa? Ngươi thực sự không muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-cung-lenh/1316364/chuong-64-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.