"Đau quá đau quá! Đau quá!"
"Còn đau à? Kia phải làm sao bây giờ?"
Y Vận Hàm lo lắng nhìn Hạ Đông Noãn nằm sấp trên giường, mặt nhăn mày nhíu, lại không ngừng kêu đau, cũng không biết phải làm thế nào. Thuốc cũng bôi rồi, vết thương đã khép lại, theo lý thuyết nếu không cố ý dùng sức kéo căng cơ bắp trên lưng thì hẳn chỉ còn hơi ngứa thôi mới đúng chứ.
"Chị thổi thổi cho em đi. Hì hì." Hạ Đông Noãn vùi đầu vào gối, nhịn không được nhộn nhạo cười. Mấy ngày qua việc này đều do mẹ làm, hiện tại ba mẹ đều đi rồi, có thể để Hàm tới thổi thổi cho mình. Vừa nghĩ đến đôi môi xinh đẹp kia của Y Vận Hàm hà hơi lên lưng mình, trong lòng như nở hoa.
"Được." Y Vận Hàm nhìn Hạ Đông Noãn, tưởng nàng thẹn thùng, trong lòng thầm buồn cười, vén chiếc chăn trắng muốt lên, lại cởi mấy nút buộc phía sau bộ đồ bệnh nhân của Hạ Đông Noãn, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Chỉ là, tấm lưng vốn hoàn mỹ không tỳ vết, hiện tại đập vào mắt một vết sẹo rất sâu do dao gây nên. Đột ngột như thế, chói mắt đến vậy, tựa như mạnh mẽ vạch một dao lên một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Tuy rằng sau khi khâu lại vết thương đã bắt đầu kết vảy, nhưng nhìn vào vẫn ghê người. Y Vận Hàm ngây dại, cảm giác đau lòng lan tràn trong lồng ngực. Cô chỉ bị thương ở cánh tay, mấy ngày nay tuỳ tiện chạm vào cũng đau thấu tim. Cô không có cách nào tưởng tượng nổi Hạ Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-ga-yeu-tang-da/400809/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.