"Em nói...cái gì?" Cái tên kia vừa thốt ra, đôi mắt vốn sưng đỏ của Lương Sơ Lam liền mở to vô cùng, đồng tử co rút, đáy mắt chợt tối lại, mà sắc mặt lại thoáng chốc tái nhợt, tựa như một tờ giấy trắng. Hai chân nàng run rẩy, cả người như một chiếc lá khô giữa cuồng phong, phảng phất như chỉ cần một ngọn gió thổi qua sẽ ngã gục. Lảo đảo một cái, nàng ngã ngồi dưới đất, bàn tay gắt gao lôi kéo vạt áo sinh viên kia, suýt nữa kéo cậu sinh viên đó cũng ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, hiện trường vốn chật chội, đông đúc mọi người vây xem lại bởi vì Lương Sơ Lam té ngã, ai nấy lại tự động tránh ra, kinh ngạc nhìn nàng, lại không biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Sinh viên quen với Lương Sơ Lam thì biết người chết là học trò cưng của nàng, còn người không quen thì nghĩ người chết là người thân hay người nhà của Lương Sơ Lam.
Thứ gì đó ở trong lồng ngực trái đột nhiên không nghe lời, bất chợt dừng lại. Lương Sơ Lam căn bản không kịp phản ứng, giống như câu nói vừa rồi là tiếng sao Hoả, nghĩ đi nghĩ lại cũng nghe không hiểu, hô hấp trở nên cực kỳ dồn dập mãnh liệt. Nàng ôm chặt ngực, lại như chết đi, toàn thân lạnh như băng. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt ở lòng bàn tay, nhưng cảm giác đau đã hoàn toàn biến mất.
Lực chú ý của Lương Sơ Lam như bị một thứ gì đó không nhìn thấy bắt mất, một giáo sư luôn ở trước mặt sinh viên, ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-ga-yeu-tang-da/400819/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.