Ngày hôm sau, Tiêu Hà mặc đồng phục tinh thần vui vẻ bước vào cổng trường, vừa vào liền nhìn thấy Cố Mặc đang nghiêm nghị đứng ở đó, lưng thẳng tắp, giống như một cây bạch dương nhỏ.
“Hôm nay cậu vẫn trực ban à?” Tiêu Hà đi qua, tâm trạng vô cùng tốt.
Cố Mặc quay đầu lại nhìn Tiêu Hà, nói: “Không phải, tôi đang đợi cậu, chào buổi sáng.”
Tiêu Hà tiến lại gần chút, kéo kéo bộ đồng phục gần như mới tinh của mình, nói: “Thế nào? Cậu hài lòng với những gì mình thấy chứ?”
Cố Mặc nhíu mày, nhìn hắn không nói.
Tiêu Hà và Cố Mặc lặng im nhìn nhau một lúc, hắn mới bất tri bất giác nhận ra rằng câu hắn vừa nói hình như có nằm trong một cuốn tiểu thuyết được đọc nhiều nhất trên mạng mà hắn từng xem qua…
Lẽ nào Cố Mặc từng đọc rồi sao? Làm sao có thể, một người như cậu ấy…
Trong khi Tiêu Hà đang suy nghĩ miên man, Cố Mặc tiếp tục nhíu mày, tiến lên một bước, kiễng chân nắm lấy khóa áo trước ngực Tiêu Hà, kéo khóa lên đến dưới cổ hắn, rồi sửa sang lại cổ áo một chút, nói: “Áo khoác đồng phục không được mở quá rộng, phải kéo lên vừa đủ.”
Cơ thể Tiêu Hà căng cứng ngay khi Cố Mặc đến gần, hắn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng từ trên người cậu tỏa ra: “Cậu… Tại sao trên người cậu lại có mùi bạc hà?”
Cố Mặc nghe vậy liền nói: “Ông nội tôi thích trồng mấy thứ này, ừm… nếu cậu không thích thì tránh xa tôi một chút.” Nói xong, cậu kéo dây đeo cặp, bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-luoc-nuoc-tra/1935178/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.