Edit: Tiểu Ly
———
Tiếp tục ở lại khu vực đậu chiến cơ không phải là ý kiến sáng suốt, Lăng Hàm khom người bế Lăng Vệ lên, ôm anh vào phòng nghỉ nhỏ ở cách vách, đặt anh xuống một chiếc ghế nệm mềm mại, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, để anh nằm gối lên đùi mình.
Phát hiện em trai sinh đôi đã chiếm mất vị trí tốt nhất, Lăng Khiêm bĩu môi, nhưng bây giờ không phải là lúc ganh đua tình cảm, huống hồ ban nãy Lăng Hàm còn âm thầm giúp hắn một phen.
Hắn thuận đà quét vân tay, khóa cánh cửa phòng nghỉ.
“Uống miếng nước đi, anh.” Lăng Khiêm bưng đến một ly nước lạnh.
Không cho Lăng Vệ tự mình cầm lấy ly, hắn có điểm bướng bỉnh, nhất quyết muốn dùng miệng mớm nước cho anh.
Chừng phút đồng hồ sau, rõ ràng cảm thấy cơ thể Lăng Vệ không căng thẳng như vậy nữa.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói Vệ Đình ở bên chứng kiến.” Lúc này, Lăng Hàm một bên nhẹ vuốt trán anh, một bên hỏi.
Lòng bàn tay âm ẩm ướt.
Là mồ hôi lạnh thấm ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng nghỉ, da thịt màu mật lấm tấm mồ hôi phản xạ lại thứ ánh sáng bóng loáng mê muội lòng người.
Chiếc ghế bành vừa vặn ba người ngồi đã bị Lăng Hàm và Lăng Vệ nằm xuống chiếm hết, Lăng Khiêm dứt khoát ngồi khoanh chân dưới thảm trải sàn ngay ghế, cầm lấy tay Lăng Vệ.
“Không có gì, anh chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Cảm thấy hắn vô cùng tức giận, hoặc là vô cùng thống khổ.” Lăng Vệ nhúc nhích, muốn ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-phat-quan-phuc-he-liet/1093069/quyen-9-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.