Trong kịch liệt dịu dàng, ngẫu nhiên vẫn phóng ra quang mang làm người ta dịu lại.
Nhưng ấm áp mà Lăng Khiêm cho, vĩnh viễn đều lướt qua rồi biến mất, mỗi khi Lăng Vệ có một chút cảm giác bị mềm hóa, Lăng Khiêm lần nào cũng giống như thợ săn giảo hoạt, lập tức chứng nào tật ấy.
Ghê tởm hơn chính là, hành vi xâm phạm trở nên càng thêm tà ác.
Mỗi nơi trên người anh cả, trong mắt hắn, đều thành điểm mẫn cảm có thể tùy ý đùa bỡn.
“Trên người anh, rốt cuộc có chỗ nào không mẫn cảm đây? Cho dù vuốt ve thế nào, cửa động phía dưới anh đều sẽ có phản ứng?”
Tình dục vuốt ve thân thể Lăng Vệ, đợi sau khi Lăng Vệ sinh ra khoái cảm, còn muốn ác liệt tăng thêm trêu đùa.
“Đừng… Đừng quá ác liệt, Lăng Khiêm…” Cảnh cáo đứt quãng, phun ra từ cánh môi bị hôn đến rách ra xinh đẹp. Uy nghiêm đã sớm bị mất sạch.
“A! Ô…” Bỗng nhiên sợ hãi kêu.
Đầu ngón tay thon dài, tiến vào huyệt khẩu mới trải qua lễ rửa tội gió bão.
“Anh thật không ngoan, không lâu mới rửa sạch, sao bên trong lại dính nhớp nháp vậy chứ? Hay là anh rất thích tinh dịch của em, vừa rồi cố ý hút chặt không chịu buông ra, làm để cho em không thể giúp anh rửa sạch?”
Rút đầu ngón tay ra, thái độ từ trên nhìn xuống đưa tới dưới mí mắt Lăng Vệ.
Niêm dịch trên đầu ngón tay, chiết xạ ra quang mang dâm mỹ.
“Nói chuyện đi, anh. Đây là cái gì?”
Tay làm việc xấu, không tiếp tục vuốt ve trong cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-phat-quan-phuc-he-liet/1093312/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.