Dù vẫn luôn canh cánh trong lòng việc lông vũ xinh đẹp của mình rơi vào trong mắt mọi người lại thành thuốc trị rụng tóc, nhưng dù sao cũng kiếm ra tiền, thế nên Tô Mộc Lạc chỉ đành tự an ủi bản thân, trị rụng tóc cũng được, ít ra nhu cầu trị rụng tóc hiện giờ cũng rất cấp bách, chắc hẳn sẽ có nhiều người nghe danh tới uống cà phê của cậu.
Vả lại chờ bọn họ uống thử rồi, sẽ phát hiện ra cà phê đặc biệt của cậu không chỉ có thể chữa tóc, mà còn nhiều công dụng thần kỳ khác nữa.
Đấy là lông vũ của cậu đấy! Báu vật đất trời, không chỉ trị được bách bệnh mà còn kéo dài tuổi thọ! Thật sự không chỉ dùng để trị rụng tóc đâu mà!
Đằng kia Tống Nam và đồng nghiệp đã chọn chỗ ngồi xuống, Tô Mộc Lạc lấy mấy tách cà phê đúng lúc đang chuẩn bị pha chế, bên ngoài lại có một vị khách tiến vào.
Đó là một người đàn bà, với mái tóc đen dài đến eo, mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, dung nhan xinh đẹp, chỉ là ánh mắt lóe lên vẻ buồn phiền, nhìn kỹ còn có cảm giác không thực.
Tô Mộc Lạc liếc nhìn nàng, mặt không đổi sắc, bình thản nói: "Uống chút gì đó chứ?"
"..." Người đàn bà ngẩng đầu, nhìn thực đơn bằng ánh nhìn hờ hững, nhẹ nhàng nói, "Một tách cà phê đặc biệt, không thêm đường."
Dứt lời, nàng đi thẳng vào góc quán, chọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/2159183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.