Ức hiếp thì ức hiếp chứ... Tô Mộc Lạc vẫn móc tiểu hắc long ra, dỗ nó một hồi.
"Thích ngươi nhất mà, đừng giận được không?"
Tiểu hắc long hừ hừ, ngóc cái đầu cuộn tròn trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, quăng quật cái đuôi.
Phải hôn hôn mới tha thứ cho ngươi.
Tô Mộc Lạc: "Không có hôn hôn đâu, ra đi."
Cậu cơ bản là chỉ đùa tiểu hắc long một tí, tiểu hắc long cũng biết điều này, dĩ nhiên sẽ không thật sự tức giận, chỉ nhân cơ hội đòi phượng hoàng dỗ nó mà thôi.
Nó thích phượng hoàng cười với nó, dùng giọng điệu dịu dàng dính dính nói với nó những lời mật ngọt, còn muốn ôm phượng hoàng vào lồng ngực, làm cho phượng hoàng đi đâu cũng không được, mỗi ngày đều chỉ có thể nán lại bên người nó, chỉ nhìn một mình nó.
Vế cuối là không thể nào, chỉ là suy nghĩ bé nhỏ của tiểu hắc long mà thôi, nếu nó là thật sự giam phượng hoàng bên cạnh nó, vậy thì nhất định phượng hoàng sẽ không vui.
Nghĩ tới đây, tiểu hắc long lại "áu" một tiếng, có chút kiêu ngạo mà quay phắt đầu, bộ dạng 'ngươi chẳng hôn ta ta cũng chẳng quan tâm ngươi nữa'.
Tô Mộc Lạc: "..."
Giờ hôn hôn thì không được, thế là Tô Mộc Lạc liền tuốt tiểu hắc long từ trên xuống dưới như tuốt mèo vậy, con rồng nhỏ được vuốt cho rên rừ rừ, cái đuôi cũng vung lên vung xuống.
Tô Mộc Lạc: "Vui chưa nào?"
Tiểu hắc long mềm mại ôm lấy ngón tay Tô Mộc Lạc, chậm rãi cọ cọ mấy cái.
Tô Mộc Lạc giương khóe miệng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/2159191/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.