Một lát sau, Hồ Yên tỉnh lại, sau đó Liễu Hạc và Hồ Hiểu cũng lần lượt tỉnh giấc.
Hồ Hiểu mơ màng mở mắt, nhìn thấy cách đó không xa Hồ Yên từ từ bò dậy, lập tức bước lại gần.
"Tiểu Yên."
Hồ Yên ngẩng đầu, ả có đôi tai và ba chiếc đuôi đỏ, trong không gian này, khuôn mặt của ả khôi phục hình dạng ban đầu, xinh đẹp mà kiều diễm.
"Chị," Nhìn thấy Hồ Hiểu, Hồ Yên cười khanh khách, "Chị ở đây sao."
Hồ Hiểu thoáng mừng rỡ, đang định nói điều gì, bỗng thấy nụ cười biến mất trên khuôn mặt Hồ Yên, thay vào đó là căm thù oán hận.
"Chị đúng là một người chị tốt," Ả thốt lên đầy lạnh lẽo, "Muốn ta bị chúng bắt đến vậy ư?"
Hồ Hiểu sửng sốt, như bị sự lạnh lẽo trong ánh mắt Hồ Yên làm cho đau đớn, vẻ mặt trước sau không thay đổi co giật: "Không phải!"
"Chị chỉ muốn nói với em, đừng tiếp tục nữa." Giọng nói của nàng xen lẫn bối rối, muốn nắm lấy tay Hồ Yên, "Đã hai trăm năm rồi, cớ sao vẫn phải cố chấp không buông----"
Hồ Yên tránh ra một bên, lạnh lùng quát: "Câm miệng!"
Ả nhìn Hồ Hiểu chăm chú, cặp tai cáo dựng thẳng, lộ vẻ dữ tợn.
"Ngươi phản bội ta! Ta tưởng rằng ngươi đáng để tin cậy, mới cho ngươi biết cách tiến vào nơi này, thế nhưng ngươi lại phản bội ta hết lần này đến lần khác!" Hồ Yên nói, "Ngươi có biết, mấy ngày nữa sẽ là giỗ hai trăm năm của Dương lang không, ta đã gom đủ chín mươi tám tấm da người, chỉ còn một tấm cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/2159193/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.