"..."
Sau một quãng dài im lặng làm người ta hít thở không thông, Tô Mộc Lạc đột ngột duỗi tay, muốn túm con linh hồn ngọc bội kia cho bằng được.
Linh hồn ngọc bội đã lường trước từ lâu, lập tức lượn xa ba mét, nói: "Từ từ đã từ từ đã! Ta nói thật mà! Ngài chớ kích động!"
Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Vậy à, ta nghi ngờ ngươi đang lừa gạt ta."
"Ta không lừa ngài! Sao ta lại lừa ngài chứ!" Linh hồn ngọc bội oan uổng chết, "Chuyện này do chính ngài năm xưa kể với ta mà!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Lại còn là cậu nói?
"Thật! Năm đó ngài biết sau khi tiến vào luân hồi bản thân sẽ mất trí nhớ, nên mới nói cho ta phương pháp hồi phục linh hồn!"
Linh hồn ngọc bội phất phơ điên cuồng, nói.
Chỉ cần ngài và Long Lăng đại nhân giao hợp, cơ thể và cái gì đó gì đó hợp nhất, như vậy vừa có thể tu bổ linh hồn ngài, vừa có thể ngăn chặn Long Lăng đại nhân không vô thức chiếm đoạt sinh mệnh ngài nữa... Thực tế năm xưa ngài và Long Lăng đại nhân cũng làm vậy rồi mà!"
Tô Mộc Lạc: "???"
"Ngươi nhìn thấy hết??!"
"Không thấy không thấy! Dĩ nhiên không thấy! Sao ta dám nhìn được!" Linh hồn ngọc bội vội vàng lắc cái đầu không tồn tại của mình, "Nhưng đây cũng không phải bí mật gì, ngày nào Long Lăng đại nhân chả quấn lấy ngài, mà từ xưa đến giờ ngài lại chưa bao giờ từ chối ngài ấy..."
Tô Mộc Lạc không lên tiếng.
Cậu cảm thấy miếng ngọc bội này biết quá nhiều.
Muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/2159235/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.