Thẳng đến khi Tử Tô tới hỏi thăm bữa trưa dùng món gì, mới phá vỡ cục diện bế tắc kia. Chỉ là Tử Tô thì vô cùng khó hiểu, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào cử động của hai người, thế là tăng thêm một phần lúng túng.
Tử Tô càng ngày càng hiếu kỳ, chỉ vì lúc đi vào nàng thấy cảnh tượng khá quỷ dị. Chủ tử nhà nàng và Lưu Tích cô nương đều ngồi trong sân, không nói câu nào. Ngay cả ánh mắt cũng không dám chạm nhau. Sắc mặt người sau hồng hơn người trước. Hơn nữa bờ môi hai người rõ ràng có chút sưng đỏ, như là bị ai cắn vậy. Cố Lưu Tích thì nàng không rõ lắm, mà chủ tử nhà mình thì chưa từng có thói quen cắn môi, thì thì nó ở đâu ra? Cuối cùng thật sự không nín được, chỉ chỉ bờ môi mở miệng hỏi: "Chủ tử, môi của người hình như hơi sưng lên rồi ấy?"
Bản mặt Văn Mặc Huyền vốn đã bình thường trở lại thì chợt ẩn ẩn đỏ tiếp, liếm liếm môi, khẽ ho khan một tiếng, nói: "Thật à, chắc là do thời tiết khô nóng quá đó, không quan trọng."
Sau đó nhìn sang đôi môi của Cố Lưu Tích, ánh mắt phiêu bồng, nói tiếp: "Muội xem, môi của Lưu Tích cô nương cũng có chút sưng, chắc là do mấy ngày nay tiết trời nóng quá. Giữa trưa hãy chuẩn bị ít canh thanh nhiệt đi."
Cố Lưu Tích thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, khó chịu khục một tiếng, âm thầm oán, lại bắt đầu giả bộ nghiêm túc mà nói bậy nói bạ rồi.
Tuy nói vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cac-chu-co-benh/889328/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.