Văn Mặc Huyền đứng một bên, vừa tập trung suy ngẫm vừa xem Cố Lưu Tích, đợi đến khi nàng thu kiếm mới chậm rãi đi tới.
Cố Lưu Tích lắc đầu nói: "Vẫn không được."
Văn Mặc Huyền trầm ngâm: "Đã rất tốt rồi. Chỉ có điều Tam Thanh kiếm pháp dùng nhanh đánh nhanh, kiếm chiêu tự nhiên, còn chiêu thức mà ngươi tự sửa đổi, thì có phần bình tĩnh ổn trọng. Ngươi luyện tập Tam Thanh quá lâu, bất giác hình thành thói quen nhanh nhẹn hơn. Cứ thế sau khi xuất kiếm sẽ cảm thấy sức lực chưa đủ. Mặc dù Tam Thanh kiếm pháp thắng ở chữ nhanh, nhưng lại không phải như là gió táp mưa rền. Đưa kiếm cho ta."
Cố Lưu Tích sững sờ, lập tức rút tay về: "Ngươi không thể động võ!"
Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái: "Ta lại không cần nội lực, chỉ múa chiêu thức thì không sao."
Cố Lưu Tích hết sức do dự. Thật sự nàng rất muốn xem Văn Mặc Huyền múa kiếm, nhưng lại càng lo lắng cho sức khỏe của nàng ấy hơn.
Văn Mặc Huyền thấy nàng nhíu mày, sáp lại gần, vòng tay ôm nàng. Ngay lúc Cố Lưu Tích cứng đờ người, thuận tay tóm lấy thanh kiếm của nàng, cười nhẹ nói: "Ta sẽ không làm ẩu, giúp ngươi giải quyết xong vấn đề này, chúng ta trở về ăn sáng nhé."
Hơi thở của nàng thanh ngát, tiếp cận lại gần, luồng khí ấm áp lướt nhẹ bên tai Cố Lưu Tích, làm nó đỏ hồng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cac-chu-co-benh/889336/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.