-----"Trong sát na ấy, tiếng lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu da thịt, tiếng rên rỉ thống khổ, cùng nhau vang lên. Dường như trong không khí đều lượn lờ mùi máu tươi."-----
Dường như là cùng một lúc, thân thể Cố Lưu Tích cấp tốc chuyển động, nhanh đến độ cả người chỉ còn một cái bóng mờ, ôm Văn Mặc Huyền vào ngực, tránh qua một bên.
Mũi tên bằng huyến thiết kia sượt qua cánh tay trái của Cố Lưu Tích, keng một tiếng, găm sâu vào cánh cửa gỗ mới mở một nửa. Sức mạnh rất lớn, đến mức đuôi tên vẫn còn rung rung.
Văn Mặc Huyền nhướng mày, đưa tay lướt nhẹ qua cánh tay trái của Cố Lưu Tích, ngón giữa cảm giác được chút dinh dính, khiến sắc mặt nàng trầm hẳn xuống.
"Tích nhi."
Mà Tử Hi ở một bên lòng còn sợ hãi mà lạnh giọng quát: "Đạo tặc phương nào, dám lén lút đả thương người, lăn ra đây!"
Cùng lúc đó, nàng nhanh chóng chém xuống cành trúc bên người, rót đầy nội lực hất thẳng tới chỗ mũi tên bắn ra.
Cố Lưu Tích che chắn trước người Văn Mặc Huyền, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, chỉ là vết thương da thịt hôi."
Tay phải rút nhuyễn kiếm bên hông ra, mang theo một tia sáng loáng, vút lên trời cao chém ra! Sau đó giữ lại lá trúc đầy trời, vung về phía lùm cây đối diện, làm cho năm người áo đen trong đó phải nhảy ra ngoài.
Mà lúc này, Mộc Thâm thay thế Tô Thanh, mang theo hộ vệ Tây Uyển xông tới, bảo vệ Văn Mặc Huyền bên trong.
Song phương giằng co trong chốc lát, sau đó năm người kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cac-chu-co-benh/889471/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.