Edit: Um-um
Đến khi xe cứu thương tới thì gã đàn ông gần như tỉnh táo lại. Không biết có phải do khí thế Cố Tương quá mạnh mẽ hay do kỹ thuật diễn quá xuất sắc mà gã không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Có thể muốn chạy nhưng bắp chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, khung cảnh thoang thoảng mùi tanh tưởi, muốn bao nhiêu hỗn loạn đều có bấy nhiêu.
Đề phòng bất trắc nên Cố Tương quyết định đi theo đến bệnh viện xem thử. Dĩ nhiên còn có Cố Nam và đám bạn bè xấu của cậu ấy đi cùng, cả đám và Cố Tương chen chúc nhau ngồi trên chiếc xe thể thao nhỏ. Vốn đang độ tuổi trẻ trung đầy sức sống nhưng tất cả đều không dám thở mạnh, ngồi yên ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, không khí hết sức nặng nề như sắp ra pháp trường.
Cố Nam đang ngồi cạnh tài xế, cất tiếng: “Trễ như thế này rồi còn đi lung tung làm gì? Anh rể không đi với chị à?”
Cố Tương nói: “Anh ấy đang rất bận quay phim.”
“Chị có biết việc chị làm vừa rồi rất nguy hiểm không?” Cố Nam nhớ đến tình huống khi nãy trong lòng vẫn còn sợ hãi, thì thầm: “Lần sau gặp cảnh như vậy thì trước hết phải chạy đi. Ai cho chị chĩa súng vào hắn? Mẹ kiếp, lỡ như hắn điên lên cầm dao chém chị thì làm sao? Chị muốn lên trang nhất báo ngày mai à?” Mặc dù Cố Nam không muốn thừa nhận nhưng khi vừa nhìn thấy Cố Tương cầm súng, cậu cũng đứng tim. Giống như đường xá quen thuộc đã đi qua không biết bao nhiêu lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-anh-hau-tai-lam/910375/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.