Nhìn thấy Lâu Vũ cùng Mạc Phi, biểu tình Kỷ An Quốc có chút vui mừng: "Hai đứa tới thăm ta à?"
Lâu Vũ gật đầu, thực thân thiết nhìn Kỷ An Quốc: "Ngoại công khỏe không?"
Kỷ An Quốc cười sung sướng: "Khỏe, ngoại công sao lại không khỏe được chứ."
Lâu Vũ lấy hộp thuốc ra, tiến lên nói: "Ngoại công, đây là Phi Phi điều chế cho người."
Kỷ An Quốc mở hộp, nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi ngây ngẩn. Sau đó không dám tin ngẩng đầu, run rẩy nói: "Đây là, dược tề chữa thương cấp tám?"
Mạc Phi nghiêng đầu, thực tán thưởng nói: "Nhãn lực của ngoại công thực tốt."
Kỷ An Quốc mỉm cười: "Không có năng lực điều chế dược tề, nếu ngay cả nhãn lực cũng không có thì ngoại công làm sao lăn lộn được a!"
Mạc Phi phản bác: "Ngoại công là gừng càng già càng cay, ai không lăn lộn được không biết, thế nhưng người chắc chắn là được a!"
Kỷ An Quốc nhìn Mạc Phi, thực vui mừng nói: "Mạc Phi, Tiểu Vũ có thể cưới được ngươi cũng không biết đã tu luyện tích phúc bao nhiêu đời, sau này nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngoại công nhất định sẽ ra mặt giúp ngươi."
Mạc Phi hớn hở nói: "Thật sao? Kia tốt quá, sau này ta nhờ người đánh hắn, người ngàn vạn lần không thể nương tay a!"
Lâu Vũ: "..."
Mạc Phi cùng Lâu Vũ lưu lại phủ nguyên soái hai giờ, sau đó khởi hành quay về phủ tam hoàng tử.
Trên đường tới giết chết năm người, đường về an bình không ít, xác định màn giết gà dọa khỉ ban sáng đã có tác dụng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/2214739/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.