“Hả?” Lục An Nhiên không hiểu nhìn Kỷ Nhu: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì…” Kỷ Nhu cắn cắn môi: “Cửa hàng đó đấu giá bằng một số tiền khổng lồ, cộng thêm phí sửa chữa trang trí, phí sử dụng trong cửa hàng, tất cả những chi phí này không phải chỉ là vài đồng bạc có thể làm được. Dựa theo hình thức kinh doanh từ trước tới nay của Lục thị, trong khoảng thời gian ngắn muốn thu hồi lại vốn đầu tư, cứ cho là có phương pháp kinh doanh thì trong vòng ba mươi năm cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái kinh doanh bình thường, vì thế ông nội mới nói là phải sử dụng một hình thức kinh doanh mới khác với hình thức cũ, nhưng con đường này vẫn chưa có ai thử qua! Lục Gia Thái là những món ăn truyền thống của Z quốc, không thể áp dụng hình thức kinh doanh điển hình của nước ngoài, trong nước lại không có hình thức phù hợp, tương đương với việc nếu muốn khai trương cửa hàng này, bắt buộc phải có một phương pháp vượt trội hoàn toàn mới so với hình thức hiện tại, mới có thể miễn cưỡng duy trì. Mẹ cảm thấy con đường này quá khó khăn! Con mới chỉ có mừoi lăm tuổi mà…” Kỷ Nhu ngồi bên cạnh Lục An Nhiên nhẹ nhàng sờ lên má cô.
Trong lòng Lục An Nhiên trở nên ấm áp, giống như câu nói mà cô đã từng được nghe: tất cả mọi người chỉ quan tâm đến việc bạn bay được bao cao bao xa, chỉ có cha mẹ bạn mới quan tâm bạn bay có mệt mỏi không… cô đương nhiên biết con đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/1652710/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.