“Lão phu nhân… Ta…” Mã di nương kinh ngạc theo phản xạ gọi.
“Nương, ngươi thế nào?” Bên kia, Đinh Tĩnh nhìn thấy Mã di nương chịu đòn, lập tức quan tâm hỏi.
Phải biết rằng trước đây bất luận Mã di nương phạm sai cái gì, tối đa bất quá bị chửi hai câu, bị người mắng mấy câu đã vượt qua, lần này tổ mẫu vừa lên đến liền động thủ, đây chính là chưa từng có, Đinh Tĩnh nhất thời không có chủ ý, không phát hiện chỗ mình nói lỡ!
“Nương? Nương ngươi ở đâu ra? Nương của ngươi đã qua đời, đó là đích nữ Vân Tề Nhu của Hộ Quốc hậu phủ đã mất, ngoại trừ nàng ngươi còn nương ở đâu ra? Thân là nhị tiểu thư Thị lang phủ lại là người không có quy cư như thế, mắt lúc nào cũng trông mong hướng về phía tiện thiếp đắm mình trong trụy lạc này gọi nương, ta xem ngươi cũng là kẻ đắm mình trong trụy lạc, thế nhưng hướng trên mặt chính mình bôi đen, hảo một thứ nữ không biết kiểm điểm a.” Vương thị tức giận bộ ngực phập phồng không ngừng, trên mặt càng tức giận đỏ hồng một mảnh.
Đã trở lại trong phủ, nhưng trong đầu bà còn đang hồi tưởng lúc ở Hộ Quốc hậu phủ nghe mọi người trào phúng, toàn bộ người trên thọ yến cười ha hả nói chuyện phiếm, bà lại nhận hết ánh mắt cười nhạo. Nói những lời này không khác chi nói nàng là lão hồ đồ, vì loại người này mà để cháu nữ ruột duy nhất bị ủy khuất, khi dễ, đây là nói dễ nghe, nói không xuôi tai chính là hận không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-dich-than-quy-nu/378780/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.