Phương Thần cũng hiểu được là chính mình không tốt, vì thế ngồi chồm hổm trên giường, giơ lên một cái móng vuốt, “Ngao ô… ( ta cũng không phải cố ý, ngươi đại nhân không chấp tiểu lang quá…)” trên mặt của y đều là ý cười, bất quá bởi vì đều là lông mao, căn bản nên cái gì đều nhìn không ra.
Tống Gia Bảo lập tức liền thét to, “Tiểu bạch, ngươi như vậy có được không? được không?” thiếu niên mặt oa oa, đố kỵ mà nhìn Phương Triệu Nhất, dựa vào cái gì mà cái tên mì đen chưa lên men than có thể giành được đến ưu đãi của tiểu sói con?! Mà chính mình bất kể lấy lòng như thế nào, tiểu sói con đều làm ra vẻ mặt ngươi bị bệnh à. Được rồi, quyến rũ khi trước không tính…
Phương Thần cảm thấy, nếu như mình là người, khẳng định sẽ phi thường không khách khí mà phiên phiên xem thường tên này, bất quá y bây giờ là tiểu sói con, tiểu sói con mới sinh ra không lâu, cũng không muốn bị người ta cho là quái vật, huống chi cha của mình còn nói chờ đợi mình lớn lên khiến người ta mê hoặc.
Phương Triệu Nhất nhìn sàng đan mình vừa mới thay, lại nhìn chằm chằm vết nước phía dưới, “Bẩn chết…” Trên mặt đều là ghét bỏ, giọng điệu của hắn thực đạm mạc, căn bản liền không có cảm giác sinh khí.
“Phương Triệu Nhất ta như thế nào sẽ dưỡng ra một con lang bẩn như vậy?” đại thiếu Phương Triệu Nhất hiển nhiên không đồng ý hành vi không ngừng tiểu bậy của con trai mình .
khóe miệng Phương Thần run rẩy, móng vuốt cũng không có buông, bất quá cũng là tràn ngập lửa giận, “Ngao ô…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-du-lang-cong-cham/442627/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.