Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Nhiếp Ngôn đành "gắng gượng" đồng ý.
Nghe Nhiếp Ngôn đồng ý, trong mắt Lưu Thụy xuất hiện một ánh nhìn nham hiểm, nhãi ranh, chút nữa sẽ cho ngươi bẽ mặt, để xem ngươi còn có thể đắc ý thế nữa không!
Nhóm người Nhiếp Ngôn ra khỏi phòng học, đi qua phòng thể dục bên cạnh, nơi đó có sân bãi rộng rãi, cũng đủ để hai bọn họ luận bàn.
Phải có đến hơn hai mươi người đi theo xem náo nhiệt, nên ầm ĩ vô cùng.
"Nhiếp Ngôn, ngươi đừng ỷ mạnh." Tạ Dao lo lắng nói. Nàng rất hiểu tính cách của Lưu Thụy, Lưu Thụy cực kỳ kiêu ngạo, đợi lát nữa đánh nhau, chắc chắn sẽ ra tay rất nặng.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tạ Dao, lòng Nhiếp Ngôn vô cùng ấm áp, sự hiền lương của nàng cũng chính là điều thu hút Nhiếp Ngôn nhất. Kiếp trước rất nhiều người trong lớp đều xem thường Nhiếp Ngôn, nhưng trong đó không hề có Tạ Dao, hơn nữa Tạ Dao lại còn giúp đỡ hắn học hành, cũng luôn khích lệ cổ vũ hắn. Đây là thứ tình cảm khiến Nhiếp Ngôn cả đời ấm áp! Cho nên dù là quãng thời gian khi Nhiếp Ngôn hoang đàng phóng túng, thì Tạ Dao vẫn luôn là nơi tinh khiết nhất trong lòng Nhiếp Ngôn, nếu ai dám đụng tới Tạ Dao, Nhiếp Ngôn sẽ liều mạng với hắn! Sở dĩ kiếp trước Nhiếp Ngôn rời xa nàng, chỉ là vì không muốn khiến nàng bị vấy bẩn!
Mỗi khi ở trong một góc liếm láp vết thương, mỗi lần hắn nhớ tới hình bóng của nàng là mỗi lần hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-tac-hanh-thien-ha/1445563/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.