Năm cái đầu đang hứng thú hừng hực thảo luận phương án phát triển Ngưu Nhân Bộ Lạc. Đường Nghiêu càng nói càng hăng, nào là chân đạp Quang Minh Thánh Diễm, oanh sát Khải Hoàn Đế Quốc… xưng bá thiên hạ đều được hắn lôi ra, bọn Quách Hoài nghe mà trợn trắng mắt, mọi thứ còn đang trong giai đoạn thảo luận, Đường Nghiêu đã nghĩ tới thống nhất thiên hạ!
Nhiếp Ngôn mỉm cười, hắn biết tính Đường Nghiêu là như thế, luôn nói cười hoạt bát.
Cả bọn đang hưng phấn bàn tán, không để ý một bóng dáng mảnh khảnh đang tới gần, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, làn da trắng sáng như ngọc, nàng diện một bộ sườn xám (đơn tùng: chắc là siêu phẩm của Lâm Vãn Vinh) cách điệu, càng nổi bật những đường cong mê người. Nàng tên Trầm Duyệt, lớp trưởng lúc sơ trung của bọn hắn, hơn nữa nàng còn là một hoa khôi, fan thật không ít, Quách Hoài cũng nằm trong số đó.
- A, lớp trưởng Trầm, chào ngươi!
Triệu Lê ngồi hướng đối diện, nhìn thấy Trầm Duyệt đi tới, liền lên tiếng chào hỏi.
Nghe Triệu Lê nói, Quách Hoài quay lại nhìn, phát hiện Trầm Duyệt đã đến sau lưng, nhất thời trở nên lúng túng. Bộ dáng Quách Hoài khiến cả bọn mỉm cười, nỗi lòng thời sơ trung của Quách Hoài, cả bọn đều biết, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn loanh quanh đâu đó trong mộng tưởng thưở ấy. Thử hỏi, những rung động đầu đời, những cảm xúc thưở ban đầu ấy, trong những năm tháng về sau của cuộc đời, mấy ai có thể quên được!?!?
- Năm người các ngươi giỏi thật, trốn ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-tac-hanh-thien-ha/1445792/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.