Thiên Càn tin tưởng Quỳ Mão, nhưng chuyện lần này quá đỗi nghiêm trọng, không thể không xử lý nghiêm minh.
“Quỳ Mão, ngươi có gì biện giải sao?”
Quỳ Mão bình tĩnh đối đáp: “Lời này chắc chắn là vu tội. Khởi bẩm thống lĩnh, Ất Vị và thuộc hạ tiến vào Lược Ảnh cùng một đợt. Trong số những người bị loại có em trai hắn. Thuộc hạ được chọn, mà em trai hắn lại không, vậy nên trong lòng Ất Vị vẫn luôn canh cánh.”
Thiên Càn nhíu mày, trầm giọng nói với Ất Vị: “Vậy nên lần này, ngươi cố tình gây chuyện vì hận thù cá nhân sao?”
Bị đâm trúng vết thương trong lòng, Ất Vị lớn giọng phản bác: “Không, không phải vậy. Em trai của thuộc hạ tuy rằng không được lựa chọn, nhưng đó là vì tài nghệ không bằng người khác. Thuộc hạ chưa từng cừu hận Quỳ Mão. Việc lần này chẳng qua là để hoàn thành chức trách của một Lược Ảnh vệ. Nhiệm vụ của Lược Ảnh chẳng phải là diệt trừ dị kỷ, không cần biết kẻ này là ai, có địa vị thế nào sao? Ta hoài nghi Quỳ Mão nên mới tố cáo hắn!”
Khóe miệng Thiên Càn khẽ giật giật: “Nói thế nghĩa là, ngươi thực sự tận tâm với công việc của mình sao?”
Ất Vị ngỡ rằng được khích lệ, cúi đầu nói: “Thuộc hạ chẳng qua là làm đúng bổn phận.”
Thiên Càn nghẹn họng, đợi chút rồi lên tiếng: “Nếu ngươi đã dám tố cáo, cũng phải dám gánh chịu hậu quả của việc này. Giả như kết quả điều tra chứng minh rằng ngươi sai, ngươi sẽ đón nhận sự trừng phạt!” Cứ thế này, chẳng nhẽ bất cứ ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1748993/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.