Giả vờ thôi, chẳng qua chỉ là đóng kịch… Trong lòng thầm mặc niệm mấy lần, Tô Gia kiềm nén xung động một cước đá bay Đường Kiêu, chậm chạp đặt tay lên tay hắn. Không cho Tô Bạch bất cứ cơ hội nào để đổi ý, Đường Kiêu lập tức nắm chặt tay Tô Bạch…
—–
“Trước khi nói cho ngươi biết làm cách nào tìm được Simon.D, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Nâng tẩu thuốc nhẹ nhàng hút một hơi, Tô Gia chéo chân ngồi dựa vào ghế bên cửa sổ, người như bọn họ xuất hiện bên cửa sổ tuyệt không phải một sự lựa chọn tốt, bất quá nếu kính thủy tinh của cửa sổ Pháp này đều là loại chống đạn dành cho tổng thống, thì có thể phá lệ.
“Cứ việc.” Đường Kiêu an vị đối diện Tô Gia, tự mình rót một tách cà phê cho Tô Bạch.
“Chết đi sống lại, mượn xác hoàn hồn, mấy chuyện mà bất cứ ai nghe tới đều cảm thấy quá mức không tưởng, tại sao ngươi lại tiếp thu một cách bình tĩnh đến thế?” Không chỉ vậy, còn có thể trong thời gian nhanh nhất làm ra phản ứng có lợi cho bản thân mình nhất. Phần lớn người ta cho dù có thể tiếp thu loại sự tình quỷ dị này, cũng sẽ không giống như Đường Kiêu lập tức chạy tới giao dịch với Tô Bạch.
“Cảm thụ và phản ứng của ta cũng đâu thay đổi được chuyện đã xảy ra.” Đường Kiêu đẩy tách cà phê tới trước mặt Tô Gia, khóe miệng câu lên, “Thêm sữa không thêm đường.”
Tô Gia nhướn mày.
Đường Kiêu giải thích: “Lần trước ở sân tập bắn, ta nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chi-to-gia/1180875/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.