Chườm đá được một lát, đôi chân cô đã bớt sưng đỏ. Những mệt mỏi cả ngày như ùa ra, Cố Nhược Ngu cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, cả người mềm nhũn. Tưởng Trọng Lâm thấy cô mơ màng sắp ngủ thì nhẹn nhàng nâng chân cô đặt lên giường. Giúp cô đắp chăn cho cô đàng hoàng, để cô nghỉ ngơi một lát. Cơ hồ là vừa dứt lời, Cố Nhược Ngu liền đã ngủ, nhìn qua thật là mệt mỏi.
Tưởng Trọng Lâm ở bên từ đường còn có một chút chuyện cần giải quyết, lại vội vàng chạy tới từ đường an bài một chút. Vốn dĩ định làm xong thì sẽ trở về thành phố, nhưng Cố Nhược Ngu như vậy thì tốt nhất không nên di chuyển. Lại đã nói sẽ đưa cô đi trấn Thanh Giang ngâm suối nước nóng, Tưởng Trọng Lâm liền lưu một chiếc xe, những người khác ai đi đường đó, hôm nay vẫn là ngày quốc khánh, phỏng chừng rất nhiều người còn muốn đi ra ngoài chơi. Tưởng Thúc Dương là tự mình lái xe tới, Tưởng Trọng Lâm liền dặn dò hắn vài câu, để hắn lái xe trở về chú ý an toàn.
Tưởng Thúc Dương cũng không lập tức đi, chỉ nhìn anh hỏi một câu, "Ca, anh có phải là đối với người phụ nữ kia hơi tốt quá mức?"
Tưởng Trọng Lâm nhìn hắn một cái, không nói gì, làm cho hắn cảm thấy có một vài lời càng không thể không nói, "Ca, em biết anh vì cái nhà này hy sinh rất nhiều, biết anh là người thừa kế của Tưởng thị, cần phải có một người vợ xuất thân tốt, nhưng mà......"
"Không có nhưng mà," Tưởng Trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cuu-vot-anh-trai-nam-chinh/1522821/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.