Lâm Gia Ý thoái thác nói buổi chiều còn phải đi làm, không tiện hàn huyên nhiều, bảo Cố Nhược Ngu không cần lo lắng, chuyện này tự cô sẽ xử lý. Nói rõ là không muốn nói thêm với Cố Nhược Ngu. Cố Nhược Ngu nhớ tới Vu Khởi Văn gần đây đã bắt đầu làm phục hồi chức năng, hẳn là cũng sắp được xuất viện, cô đi hỏi hắn cũng được.
Cố Nhược Ngu ở trung tâm hồi phục tìm được hắn thì hắn đang chống gậy chậm rãi đi lại. Nhìn tư thế kì khôi đó Cố Nhược Ngu cười trộm, Vu thiếu gia lúc nào cũng chú ý phong thái hẳn cũng không nghĩ tới chính mình cũng có lúc trông khó coi như vậy đâu.
Vu Khởi Văn đi hết một đoạn đường, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nhược Ngu đứng ở cửa hướng về phía hắn cười.
"Lúc này cậu không phải nên ở Văn Phòng sao? Chạy đến đây làm gì? Văn Phòng mà sập thì tôi sẽ tính toán với cậu!"
Cố Nhược Ngu không để ý lời hắn trêu chọc, "Tôi là có chính sự muốn nói với cậu."
Vu Khởi Văn cầm lấy chai nước gần bên uống một ngụm to, "Chính sự?"
"Cậu phải đồng ý không nói cho người khác."
Vừa dứt lời, Vu Khởi Văn liền cười lăn lộn, "A Ngu, cậu đang đi nhà trẻ à, những lời này sao quen tai thế a?"
Cố Nhược Ngu dậm chân, "Tôi nói thật đó."
Nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc, Vu Khởi Văn mới thu lại ý cười, "Nói đi, chuyện gì? Bảo đảm sẽ không nói cho người khác!" Nói xong hắn còn giơ ba ngón tay.
Sau đó, Cố Nhược Ngu đem chuyện Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cuu-vot-anh-trai-nam-chinh/1522925/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.