Mục Giai Âm nhìn nhìn Quyền Thiệu Viêm, thấy Quyền Thiệu Viêm không có ý tứ muốn trả lời, liền gật gật đầu.
Mục Uẩn Ngạo trên mặt cuối cùng cũng có vài phần ý cười, ngay sau đó liền nhíu mày "Giai Âm, ngày hôm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Mục Giai Âm do dự một lát, không biết nên giải thích như thế nào.
Hôn lễ ngày hôm qua, thật là nói đến thì rất dài a, hơn nữa, ông nội hiện tại thân thể tuyệt đối không thích hợp biết chân tướng.
Mục Giai Âm nhìn đến Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, theo bản năng liền hướng Quyền Thiệu Viêm cầu cứu. Không biết vì sao, Mục Giai Âm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh Quyền Thiệu Viêm nàng liền cảm thấy rất an toàn.
Quyền Thiệu Viêm mày hơi chuyển, thanh âm mang chút xin lỗi cùng chân thành đối Mục Uẩn Ngạo nói "Mục gia gia, là do cháu cùng Giai Âm buổi sáng nảy sinh chút mâu thuẫn, trong lúc nói chuyện mới khiến Giai Âm bị tức giận mà rời đi."
Hắn cư nhiên đem trách nhiệm đều ôm hết trên người! Mục Giai Âm có chút không thể tin nhìn biểu cảm hết sức tự nhiên của Quyền Thiệu Viêm, lại sợ bị gia gia nhìn ra manh mối liền cúi đầu.
"Như vậy a " Mục Uẩn Ngạo cuối cùng sắc mặt cũng chuyển biến tốt lắm, lại đối với Mục Giai Âm giáo huấn nói "Giai Âm cháu cũng quá tùy hứng rồi, có cái gì mâu thuẫn thì từ từ giải quyết là tốt rồi, làm sao có thể trong hôn lễ mà rời đi như vậy đây?"
"Cháu..." Mục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-danh-mon-quan-quyen-nich-sung/1510881/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.