Còn ở bên kia, Dạ Cô Tinh lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Vu Sâm đã đợi sẵn ở cửa, cả hai cùng đi về phía phòng bệnh của Tạ Chí Hoa.
“Thế nào rồi?”
Vu Sâm im lặng, rồi trầm giọng nói: “Không gặp.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, cô tin rằng trong lòng Tạ Chí Hoa đang tức giận.
Những người mà ông ta đã dày công nuôi dưỡng đều làm việc cho cô.
Nhưng bây giờ, bang Hải Long đã giải tán, Ám Dạ hình thành.
Mặc kệ ông ta có làm cái gì đều không thể xoay chuyển trời đất.
Đạo lý này cô hiểu, nhưng người như Tạ Chí Hoa sao lại không hiểu?
Lần này nhập viện lại không chịu gặp mặt, đơn giản chỉ để thử thái độ của cô, gặp cô một lần.
Một người khôn khéo, chăm chỉ, có chí tiến thủ như vậy, khó trách lúc trước Long Vương lại làm ra chuyện như vậy để giữ ông ta lại....
“Lấy được tài liệu chưa?”
Vu Sâm đưa một tập giấy A4, Dạ Cô Tinh lướt qua một lượt.
Ngay cả khi biết sự thật, khi chứng cứ đẫm máu hiện ra trước mắt, cô vẫn không khỏi giật mình.
Hồ Thế Hữu phải độc ác như thế nào mới làm ra được chuyện như vậy!
Khóe môi gợi lên vẻ giễu cợt.
May mà đã giải quyết lão ta ngay từ đầu!
Vu Sâm thấy biểu cảm của Dạ Cô Tinh, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Dạ Cô Tinh dừng bước, quay đầu nhìn Vu Sâm, ánh mắt thâm thúy: “Chúng ta là đồng đội cùng nhau kề vai tác chiến, học được tín nhiệm là một bước quan trọng nhất.”
Vu Sâm chấn động,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-lam-anh-hau-mang-thai-cua-gioi-giai-tri/534547/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.