Liễu gia không dám làm như vậy, cho nên Liễu Như bác bỏ tất cả.
Về phần Liễu Viêm, anh ta từ khi ngồi xuống liền không nói một lời, nhìn ra được là đang kìm nén.
"Thì ra là như vậy.” Tô Tử Bảo nhấp môi: “Xem ra là chúng tôi hiểu lầm.
Tôi thật sự cho rằng Đào Thi Tình là người yêu của Liễu Viêm, cho nên muốn nói cho Liễu công tử một tiếng, Đào Thi Tình làm chuyện này với Tô Lệ Nhã, hiện tại cô ta nằm trong tay Tô Lệ Nhã, về phần sẽ có hậu quả gì, ha ha, nếu Liễu công tử không để ý, vậy không sao."
Liễu Viêm nhịn không được nói: “Các cô sẽ làm gì với Tình Tình! Cô ấy chỉ là một cô gái, cô ấy thật đáng thương."
"Liễu công tử lúc này nóng vội, kêu còn rất thân thiết.
Cô ta có đáng thương hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết nếu không phải Tô Lệ Nhã đi học thay tôi, vậy anh nên đáng thương tôi một chút, cũng nên đáng thương chính anh và Liễu gia các anh một chút.” Tô Tử Bảo sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Liễu Như vội vàng nói: “Tô tiểu thư đừng hiểu lầm, chúng tôi không quen cô ta, không có quan hệ gì với chúng tôi, thật sự không có quan hệ."
"Nếu không có quan hệ, vậy chúng tôi liền đi trước.
Đã làm phiền.” Tô Tử Bảo thản nhiên nói, kéo Bùi Dực đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi Bùi Dực cũng chưa nói một câu, chỉ là lười biếng ngồi ở chỗ kia, sắc mặt bình tĩnh, miệng cười nhạt, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/2682257/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.