"Lam Thanh, cậu..." Sở Dịch Thiên khẽ cau mày khi nghe thấy giọng nói hoảng hốt trong điện thoại, thật không hiểu nổi Kỉ Lam Thanh đang định làm gì.
Trở lại phòng riêng, Dịch Thiên càng nghĩ càng thấy bồn chồn, lại tiếp tục gọi điện, nhưng không ai bắt máy.
"Dịch Thiên, khi nào thì Lam Thanh đến vậy? Tớ chết đói mất". Quý Hạo Siêu sờ bụng đói, nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng.
“Cậu ăn trước đi, tớ đi xem một chút.” Kỉ Lam Thanh thực sự quá kỳ quái, Sở Dịch Thiên không yên lòng, không tự mình xác nhận sẽ không yên tâm.
Kỉ Lam Thanh không tìm được đáp án, trực tiếp cúp máy, sau đó nhìn vào ngày hiển thị trên điện thoại là 17/3/2029.
Năm 2029 thì đúng, nhưng ngày 17 tháng 3?
Ngày 17 tháng 3!
Đó không phải là sinh nhật thứ 22 của hắn sao!
Chẳng lẽ?
Một suy nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu Kỉ Lam Thanh, chẳng lẽ hắn sống lại?.
Hắn nhớ rõ khi đó đang làm việc trong văn phòng, thì bị Sở Dịch Thiên kéo đến trước gương, sau đó...
Sau đó, hình như hắn ngất đi!
Hắn bỗng nhiên cười lớn, Kỉ Lam Thanh cảm thấy vô cùng kích động, thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại có nghĩa là Hắc Phong vẫn còn sống, vẫn còn cơ hội, mọi thứ chưa quá muộn!
Kỉ Lam Thanh càng nghĩ càng vui vẻ, vì quá phấn khích mà hắn phải nắm mấy lần mới vặn được tay nắm cửa.
Phòng khách lộn xộn, sofa nằm trơ trọi trên sàn, chiếc bánh sinh nhật rơi trên sàn nhà, một bàn thức ăn đã nguội lạnh... Kỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-lan-nay-em-yeu-anh/191515/chuong-4.html