Kể từ hôm đó, mọi người trong thôn không còn nhiệt tình cởi mở khi gặp Kỉ Lam Thanh nữa, họ bắt đầu ở sau lưng chỉ trỏ bàn tán.
Về chuyện này, Kỉ Lam Thanh trực tiếp ngó lơ nhưng Hắc Phong lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Thật ra, em thật sự không cần nói chuyện hai đứa mình cho họ biết, anh không sao mà." Hắc Phong đau lòng nhìn Kỉ Lam Thanh, đáng lẽ đây là một nơi ấm áp, nhưng hiện tại y lại có chút bực bội.
"Anh thấy mình không đẹp sao?" Kỉ Lam Thanh nghiêm túc hỏi, Hắc Phong lắc đầu, y vẫn luôn tự tin đối với diện mạo của bản thân, không nói cái khác, mỗi ngày nhìn thấy ánh mắt của các cô gái nhìn y thì sẽ hiểu rõ.
"Anh tự tin vào bản thân thì tại sao không để cho em nói." Kỉ Lam Thanh trực tiếp nhìn Hắc Phong, đầy kiên định nói: "Em nói rồi, đời này em sẽ không bao giờ để cho anh bị oan ức hay bị chỉ trích." Đặc biệt là từ phía em, Kỉ Lam Thanh thầm nói thêm trong lòng.
"Anh không quan tâm." Hắc Phong cong môi, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt hơn cả mật
"Nhưng em quan tâm!" Kỉ Lam Thanh nghiêm nghị nói, nhìn thấy Hắc Phong có ý muốn phản bác liền nói trước: "Đừng nói anh không quan tâm nữa được không, anh có nhớ những gì em đã nói với anh khi tỉnh lại không?"
Mặc dù Hắc Phong đã nói rõ trong thư là y đã biết việc Kỉ Lam Thanh sống lại, nhưng khi nghe Kỉ Lam Thanh đích thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-lan-nay-em-yeu-anh/191686/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.