Bùi Khuyết ngây ngốc nhìn mèo con trước mặt, trước mắt y hiện giờ là khuôn mặt của người mà y hằng nhớ thương ——giống nhau như đúc, sao y lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?
…. Còn nhốt nàng ở Đông cung cả tháng trời không quan tâm đến.
Y không biết tại sao lại thế, nhưng nhớ đến chuyện của Thanh Tuyền lần trước thì việc này y cũng có thể chấp nhận dễ dàng. Sao cũng được… đều là Oản Oản của y.
“Có đói bụng không?” Bùi Khuyết cười hiền, xoa đầu nàng, động tác như đang chạm vào thứ quý giá.
Ninh Oản càng nghĩ càng thấy hoảng, trong lòng lo lắng cực kỳ ——- tiêu đời rồi, A Khuyết của nàng, choáng…. thật rồi?!
Sở Vân Thâm lợi hại như vậy, lẽ nào không nhìn ra đựơc gì hay sao? Ngày xưa thì cao cao tại thượng đầy thanh quý, giờ A Khuyết trở thành như vậy…..Quốc sư lại bỏ đi đâu rồi?
…Ninh Oản bỗng cảm thấy nàng phải gấp rút đi tìm vị quốc sư kia nói chuyện, không thể để cho A Khuyết thành ra như vậy được.
Nhìn con mèo nhỏ trong lòng rù rù những tiếng nhỏ, ánh mắt to tròn khẽ chuyển động, Bùi Khuyết nghĩ thầm: Không phải lúc nãy nhìn thấy Dư Thù ở đây nên mới giận dỗi chứ?
Không hiểu tại sao nàng lại biến thành mèo, có lẽ cũng đã chịu nhiều uất ức, vậy mà còn thấy y dây dưa không rõ cùng nữ tử khác, trong lòng hẳn sẽ vô cùng khó chịu. Nàng trong hình hài này, chắc cũng sẽ rất sợ hãi, có lẽ…. sợ y ghét bỏ nàng, cho nên mới không kêu đòi gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-meo-meo-meo/1892651/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.