Hạ Vũ Kình đi vào phòng bệnh, thở dài nói:
“Anh xin lỗi.”
Mộc Thiên Nhu đảo mắt, im lặng không nói. Cô muốn anh cầu xin cô tha thứ. Một câu xin lỗi này có đáng gì chứ?
Hạ Vũ Kình thở dài, nói:
"Được rồi, anh biết lỗi rồi, mai anh sẽ đưa em đi mua sắm. Được chứ?"
"Anh nghĩ em là loại người thế sao? Em không cần gì hết, chỉ cần anh thật lòng với em và nhất định không thể gặp lại HànNhưNguyệt, nếunhưđể em biết được, em sẽ bỏ đi cùng đứa bé này." Mộc Thiên Nhu đe dọa nói, mắt rưng rưngnhưsắp khóc.
"Được rồi, anh hứa, nhưng ai là người đã đẩy em?" Hạ Vũ Kình phiền muộn nói, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi. Anh định đến khách sạn để ngủ một chút ai ngờ lại nhận đc điện thoại của Mộc phu nhân, làm anh vội vàng đến bệnh viện.
Mộc Thiên Nhu nghe thế mới nhớ ra, gằn giọng:
"Con tiện nhân đó trốn mất rồi."
"Là ai cơ?" Hạ Vũ Kình khó hiểu hỏi.
Mộc phu nhân bước vào, ân cần nói:
"Nhu nhu, con ăn chút cháo đi."
"Mẹ, Mộc Thiên Mai đâu rồi?" Mộc Thiên Nhu hốt hoảng hỏi, cô nhất định không thể để cô ta bỏ đi dễ dàngnhưvậy được.
“Cô ta chính là kẻ đã hại con? Khốn khiếp! Nói sao lại thấy cô ta hốt hoảng chạy ra. Kình, mau gọi cảnh sát bắt cô ta về đây.”
“Vâng.”
.
.
.
Mộc Thiên Mai đang ở quán Bar Mộng Dục. Nơi dành cho những gái điếm muốn bán thân.
Mộc Thiên Mai ngồi thưởng thức ly rượu, bộ dáng trông vô cùng quyến rũ. Hấp dẫn bao nhiêu ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-nhu-nguyet/1967042/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.