Không ít người trong thôn đến đưa đoàn người Cổ Khánh Minh, vốn chuẩn bị đi về, nghe được lời Trương Thanh Ngọc toàn bộ đều dừng bước. Trong lòng bọn họ cũng biết Trương Thanh Ngọc đây là đỏ mắt, lúc bọn họ ở riêng đã lừa Trương Thanh Thạch một phen từ đó có thể nhìn ra bọn họ rất yêu tiền, hiện tại Trương Thanh Thạch thoáng cái được nhiều bạc như vậy, nếu chưa ở riêng tiền này không phải đều là quỹ chung sao? Hiện tại thì không phải. Có điều bọn họ cũng cảm thấy Trương Thanh Ngọc nói không phải không có chút đạo lý, Trương Thanh Thạch ở riêng thống khoái như vậy không phải là dựa vào tay nghề nấu ăn này chứ?
Trương Thanh Thạch nhàn nhạt nói: "Ở riêng là các ngươi nói, gạt ta cũng là các ngươi. Trong tay ta có tay nghề này cũng là lần trước đi lao dịch học được, ta lúc trở lại đã bị thương, lúc ở riêng thương còn chưa lành lặn, làm sao có cơ hội làm những thứ này? Hiện tại ta đã khỏe, ở riêng, chỉ có hai mẫu đất, nếu không nghĩ chút ít biện pháp thì người một nhà sẽ cùng nhau bị đói bụng, ta lúc này mới nhớ tới làm chút ít mua bán nhỏ trợ cấp gia dụng. Như thế nào đến trong miệng Tam đệ ta liền trở thành loại tiểu nhân âm hiểm đây? Tam đệ, ngươi trước khi nói những lời này cần phải tự vấn lương tâm mình đi."
Mọi người vừa nghe liền rối rít gật đầu, phải a, Trương Thanh Thạch trước khi ở riêng còn bị thương kìa, nào có tâm tư làm những thứ này?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-nong-phu/1725074/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.