Bởi vì người Hồ đã đánh tới, Phó Quyết chỉ tới kịp đem Đậu Uyển cùng hai Hạ tiểu thư đi, mà Đỗ Như Phỉ ngày đó bị bọn họ mang về phủ Công chúa còn bị nhốt trong phủ.
Bởi vậy Phó Quyết dẫn binh ra ngoài thành chống cự người Hồ, Đỗ Như Phỉ chỉ có thể ở trong phủ gấp đến độ cứ đi đi lại lại. Đỗ Như Phỉ trong lòng bất ổn, chỉ sợ những người Hồ hung ác dã man tiến vào bên trong thành thì mình cũng sẽ chết dưới đao của họ.
Đỗ Như Phỉ càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng đối với Phó Quyết cùng Đậu Uyển càng hận, nhưng hận cũng vô dụng, chi bằng ngẫm lại biện pháp phải làm như thế nào thoát khỏi phủ Công chúa, sau đó mau chóng rời Vân Thành.
Ngay khi Đỗ Như Phỉ cảm thấy mình bị bức sắp điên, vào một buổi tối, bà bị một tiếng động thật lớn làm bừng tỉnh, phút chốc nhảy xuống giường chạy vội tới cửa sổ, giầy cũng không kịp mang, chỉ thấy phương hướng cửa thành lửa bốc cao tận trời. Bên ngoài tiếng người gào thét lớn,
"Thành bị phá........ chạy mau đi....... chó Hồ tiến vào...... thành."
Cách một bức tường, người nọ dùng hết sức hết khí lực gào thét. Đỗ Như Phỉ cảm thấy kinh hoàng, thật đã bị miệng quạ đen của mình nói trúng rồi, Phó Quyết quả nhiên không giữ được Vân Thành!
Bà vội vàng mà không để ý y phục chân không mang giầy chạy tới cửa, khó thở la hét
"Các ngươi không nghe động tĩnh gì sao? Người Hồ đã sắp tiến vào các ngươi còn tử thủ làm gì?! Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-thanh-thai-tu-phi/160213/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.