Thật sự mà nói thì những thứ thiết bị tân tiến trong phòng của Lãnh Ngạo cô không hiểu biết được bao nhiêu, sau khi nghe hắn nói chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình lạc hậu!
“Có tâm sự?”
“Không có!” Thiên Tuyết buồn buồn trả lời. Chẳng lẽ bảo cô nói cô quê mùa…Mất mặt chết mất!
"Nếu như em thích. . . " Lãnh Ngạo nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói, "Có thể đi thăm người nhà, xem như thuần túy đi chơi một chút."
Có thật không? Thiên Tuyết ngạc nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, sao anh tự dưng lại chịu nhượng bộ?
Cô cũng không thể khai rằng mình đã đi…Đối với cô, uy hiếp của hắn căn bản không để ý đến,..
Nhưng mà trong lòng vẫn không tránh khỏi tràn đầy vui mừng, hô nhỏ một tiếng, ôm cổ của hắn, chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú kia.
Mặc dù chỉ là như hôn như chim mổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn! Lãnh Ngạo dao động tinh thần, hô hấp trở nên thô ráp, bàn tay thu hẹp, kiềm chế thân thể mềm mại, cô hôn xong đang định rời đi, hắn lại cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức che lên đôi môi mềm của cô.
Dịu dàng ngậm, đôi môi mỏng của hắn không ngừng nhấm nháp đôi môi hồng mịn của cô, trằn trọc mút vào, chậm rãi ma sát, nhẹ nhàng yêu thương.
Thiên Tuyết cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, cô chỉ cảm thấy trên môi một hồi tê dại một hồi mềm nhũn, máu huyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-thien-tuyet/2593852/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.