Cô còn sống, Thẩm Tây Quyết cũng còn sống, hôn nhân của anh và cô chỉ mới bắt đầu! Phát giác được cô đột nhiên chuyển biến, thần sắc Thẩm Tây Quyết có hơi ngưng trệ, không muốn Nam Tịch lại chủ động ôm lấy cổ của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Thẩm Tây Quyết khẽ nheo mắt lại, người phụ nữ này rất khác thường.
Kỹ thuật hôn rất vụng về, cô chủ động một cách quỷ dị.
"Ông xã! "Thanh âm ôn nhu vang lên khiến hô hấp của Thẩm Tây Quyết trở nên trì trệ.
Chỉ thấy Nam Tịch cười ngọt ngào, xoay người liền đem người đàn ông trước mặt đẩy ngã, cùng với anh mười ngón tay đan vào nhau: “Ông xã, nghe em giải thích! "Một tiếng “ông xã” được lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu anh, khiến anh cảm tưởng như thời gian đã trôi qua gần nghìn năm.
Nam Tịch cọ trán vào cằm người đàn ông, bàn tay nhỏ nhắn thuận thế vuốt lên ngực anh, ý đồ muốn anh kìm lại cơn giận, để cô tranh thủ nghĩ ra lý do cho việc bỏ trốn lúc nãy.
Thẩm Tây Quyết bắt lấy bàn tay không an phận của cô.
Nam Tịch ngơ ngác, rất nhanh nhiệt độ xung quanh người đàn ông lại tăng lên, đôi mắt hẹp dài chứa đựng đầy sự nguy hiểm.
"Em vứt nhẫn cưới đi rồi?"Nhẫn cưới?Hỏng rồi, sao cô có thể quên chuyện quan trọng như này chứ?Nam Tịch vội vàng lắc đầu, "Không phải như vậy, em! "Không đợi cô giải thích, Thẩm Tây Quyết gọn gàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ u ám trong mắt anh gần như biến thành một cơn lốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-tro-ve-phu-nhan-lai-cang-hung-du/1969886/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.