Lượt xem: 104
"Này, khăn mặt, lau khô tóc đi, chúng ta nói chuyện.”
Hứa Lê đưa một chiếc khăn mặt qua. Hứa Vân Thâm do dự một chút, vẫn nhận lấy, anh ta ngồi xuống chiếc giường bên dưới, trông có vẻ hơi cục cựa ngoan ngoãn, mở to mắt nhìn Hứa Lê: "Em muốn nói chuyện gì với anh?”
“Trước đó em đã nói, emi hy vọng anh có thể sống cùng em, với tư cách là bạn đồng hành.”
Hứa Lê nghiêm túc nói: "Tôi nghiêm túc đấy, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Tất nhiên, nếu anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ không ép buộc anh.”
Hứa Vân Thâm khẽ co ngón tay lại, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Tại sao không nói chuyện này trước khi chữa chân cho anh?”
“Chữa chân cho anh đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, em thật lòng muốn anh làm bạn đồng hành của em, chứ không phải cưỡng ép.”
Hứa Lê cười rạng rỡ: "Trong mắt em, vẫn là anh quan trọng hơn.”
"Tại sao?”
Hứa Vân Thâm không hiểu. "Không có lý do gì cả? Nếu phải nói thì là vì em thấy anh rất vừa mắt?”
Hứa Lê đương nhiên không thể nói ra lý do thực sự,t cô chống má phúng phính của mình: "Em nuôi anh vẫn rất dễ, hơn nữa nếu anh không muốn em nuôi, em cũng có thể tìm việc cho anh, tóm lại, em thấy làm bạn đồng hành với em không thiệt, anh thấy sao?”
Hứa Vân Thâm chìm vào im lặng.
Hứa Lê hơi căng thẳng.
Nếu Hứa Vân Thâm là bạn đồng hành củan cô, cô có thể quang minh chính đại chăm sóc anh, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-vao-vai-nu-phu-o-mat-the/2435543/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.