Buổi tụ họp này cực kỳ náo nhiệt, Bạch Ly rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hứa Nhượng, giống như năm đó, thỉnh thoảng có nữ sinh ngồi bên phải hỏi cô vài chuyện, nhưng phần lớn thời gian Bạch Ly vẫn dựa sát vào Hứa Nhượng.
Lúc gắp đồ ăn, tay Bạch Ly không cẩn thận đụng phải tay anh, Hứa Nhượng rụt về rất nhanh, nhíu mày hỏi cô: “Có sao không?”
Bạch Ly cụp mắt xuống, biết anh lo lắng chuyện bệnh sợ đàn ông của mình tái phát, cô khẽ nói: “Không sao, đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có khoảng thời gian kia… Là không tốt lắm, tái phát cũng không tính là nghiêm trọng.”
“Đã qua rồi, tớ không sao.”
Hứa Nhượng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Sau khi ăn tối xong, mọi người vẫn chưa thấy đã, rất khó mới có cơ hội gặp nhau, chung quy không thể ăn độc bữa cơm được, về sau muốn gặp mặt sẽ rất khó, hiện tại đối với bọn họ mà nói, lần gặp mặt lần này có thể sẽ lần gặp mặt cuối cùng.
Dù sao bây giờ bọn họ không còn trẻ, phải bôn ba vì cuộc sống, sẽ không thể tùy tâm sở dục như trước nữa.
Cuối cùng, Tống Cảnh Thước đề nghị đi đến một mật thất khổng lồ, bọn họ có tám người đúng là vừa đủ, sau khi đề xuất này được đưa ra, mọi người đều nhìn Hứa Nhượng, ăn ý giống như mấy năm trước vậy, mấy năm trước chính là như vậy, các hoạt động chỉ cần Hứa Nhượng đồng ý là được.
Hứa Nhượng nói: “Cũng được.”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn Bạch Ly, “A Ly, cậu đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-cac-vi-sao-den/1707138/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.