Nam Thành bước vào đợt hạ nhiệt đầu tiên trong mùa đông này.
Bạch Ly lấy quần áo ấm dưới đáy hòm ra, mang đến tiệm giặt khô bên ngoài giặt, lúc đi ra ngoài thì gặp dì Trương ở nhà đối diện.
“Ôi! Đứa nhỏ này sao lại ra ngoài lúc này?” Dì Trương nhìn phía sau cô, “Con đi đâu thế”
“Dạ, cháu mang một ít quần áo đi giặt khô ạ.”
“Trời hôm nay lạnh lắm, con có cần mặc thêm áo nữa không?” Dì Trương vừa nói vừa xoa xoa tay, ánh mắt dừng ở đốt ngón tay đỏ bừng của Bạch Ly.
“Dạ?” Bạch Lỵ rũ mắt nhìn xuống tay mình, “Không sao đâu ạ, cháu đi một lúc rồi quay về ngay.”
“Bây giờ con vẫn còn trẻ, nếu không chịu quan tâm đến cơ thể, về sau sẽ như dì vậy, chỉ biết than khó chịu thôi.”
“Cảm ơn dì.”
Dì Trương nhà ở đối diện, rất hiền lành, từ khi Bạch Ly chuyển đến đây, dì ấy thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến cô. Có lẽ bởi vì Bạch Ly sống một mình, nên dì Trương cảm thấy Bạch Ly cần được nhiều sự quan tâm hơn.
Có lẽ do con trai dì cũng ở nước ngoài một mình, thỉnh thoảng gọi điện về “than thở” rằng, ở nước ngoài rất cô đơn, rất nhớ nhờ, nên dì ấy cảm thấy Bạch Ly ở một mình chắc hẳn cũng rất vất vả.
Chỉ một vài câu nói, Bạch Ly có thể cảm nhận được tình cảm của gia đình họ rất hòa thuận, tuy ở hai nơi khác nhau nhưng họ vẫn gắn bó rất khăng khít với nhau, không thể tách rời.
Không giống cô.
Cho dù khi ở cùng gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-cac-vi-sao-den/1707142/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.