Bên trong xe.
Bạch Ly nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên đường, lá khô cũng không lưu luyến, mùa đông lạnh giá này đều rụng xuống.
Buổi sáng hôm nay cô gọi xe qua đây, cũng biết đường sơ sơ nhưng vẫn không quen thuộc lắm, dù sao lâu lắm không trở về, cô vẫn chưa biết nhiều chỗ ở Nam Thành.
Đặc biệt là khu vực mới phát triển này.
Người đàn ông bên cạnh nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, anh nghiêm túc nhìn con đường phía trước, thuận lợi đi qua vài ngã tư, cuối cùng cũng gặp đèn đỏ.
Hứa Nhượng kéo cần số về số “mo”, chờ đèn xanh sáng lên.
Anh nghiêng đầu qua, nhìn thấy Bạch Ly đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt.
Sườn mặt Bạch Ly thanh tú, chóp mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mím thành một đường thẳng, lông mày hơi nhướng lên, ẩn chứa vài phần quyến rũ nhưng lại có chút lạnh lùng khiến người khác khó có thể đến gần.
Giống như một con hồ ly nhỏ đến từ Thanh Khâu trong truyện cổ tích.
Kiều mị nhưng lại lạnh nhạt.
“A Ly.”
Bạch Ly hình như không nghe thấy, thậm chí cô còn không cử động.
Hứa Nhượng lại gọi một tiếng: “A Ly.”
Cô bỗng phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn anh, Bạch Ly hỏi: “Cái gì?”
“Tống Cảnh Thước bảo anh đến quán bar.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.” Đầu ngón tay của Hứa Nhượng vuốt nhẹ vô lăng: “Có công việc phải bàn.”
Chuyện công việc gì mà phải đến quán bar nói?
Lông mày của Bạch Ly rõ ràng hơi nhăn lại, Hứa Nhượng nghe thấy cô nói: “Ừ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-cac-vi-sao-den/1707160/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.