71
Lúc tan ca, Tần Vũ đến đón tôi, anh nằng nặc đòi tôi đi bộ về cùng ann, rồi hai đứa che ô với nhau cho lãnh mạn.
Khi ấy, trời mưa.Tôi không thích thú gì mấy cái chuyện đó nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của anh, câu từ chối đành nuốt lại vào cổ họng.
Đang đi, tôi nhìn thấy một cặp trai gái thắm thiết dính lấy nhau. Cô gái giật lấy ô, cứ ngỡ là cảnh ly biệt như tronh phim, đâu có ngờ cô ấy lại đẩy bạn trai ra sau, gắt lên:
“Đi ra sau! Để tao đi trước!”
Chàng trai cãi lại gì đó, nhưng rồi lại lui về sau một cách bất đắc dĩ.
Tôi dở khóc dở cười, đột nhiên nổi hứng, tôi giật lấy ô từ trong tay Tần Vũ, đẩy anh ra sau.
“Chồng, để em đi trước cho.”
Tần Vũ đang hí hửng quàng tay qua vai vợ, bị hành động chớp nhoáng của tôi làm bất ngờ, anh cáu kỉnh giật chiếc ô lại:
“Để anh đi trước, anh là đàn ông!”
Tôi trừng mắt: “Đàn ông phụ nữ cái gì?! Anh dám cãi thử xem, tối nay ngủ gầm giường!”
Ngay lập tức, người đàn ông vừa gào lên nào đó khóc không ra nước mắt, trên đường đi về, anh vừa bám tôi như bạch tuộc, miệng vừa than thở:
“Vợ tôi thật khốn nạn, thật khốn nạn..!”
72
Mấy ngày sau, hễ khi trời mưa mà đi bộ về với anh, tôi luôn giành quyền cầm ô và đi trước.
Tần thiếu rất bất mãn, cuối cùng anh từ bỏ luôn ý định, đi đón tôi là phải dùng xe.
Tôi hỏi:“Ơ?Thế không đi bộ à? Trời đang mưa mà!”
“Anh chán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-gap-em-nam-phut-the-gioi-nho-chi-co-minh-anh/25401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.