“Thật sao? Cảm ơn phu nhân.” Trương Liên vui mừng liên tục cảm ơn.
“Chỉ là đây là quần áo của di nương Tô gia, quần áo của người chết, các ngươi không chê chứ?” Tô phu nhân hỏi.
“Không chê, chỉ cần có thể giữ ấm thì không chê gì cả.” Chỉ cần không để muội muội mình bị lạnh, dù có phải đào quần áo từ trong nghĩa địa lên thì nàng ta cũng sẵn lòng, chỉ là một vùng đất vàng này không có lấy một nấm mồ.
“Được, sau này tỷ muội các ngươi cứ theo Tô gia, chỉ là xe ngựa đã không còn chỗ, các ngươi đi theo sau vậy.” Tô phu nhân gật đầu, bảo Trần Tú tìm quần áo của Chương Tử Yên đưa cho tỷ muội Trương Liên.
Những bộ quần áo này đều do Tôn Hằng chuẩn bị, Chương Tử Yên chỉ mặc một bộ nên mấy bộ quần áo đều còn rất mới.
Trương Liên vội vàng mặc cho muội muội hai bộ, mình cũng mặc một bộ.
Nhìn thấy hai tỷ muội đã có quần áo, quả nhiên những nữ tử khác của Yên Vũ lâu cũng lần lượt đến cầu xin: “Phu nhân, chúng ta cũng lạnh, có thể thương xót chúng ta không?”
Tô phu nhân nhìn họ, lạnh lùng nói: “Tỷ muội nhà người ta biết nấu cơm, các ngươi biết gì? Để các ngươi đến đây quyến rũ nhi tử ta sao? Mau tránh xa chúng ta ra, đừng để ta nói ra những lời khó nghe.”
Bà ghét cay ghét đắng đám nữ nhân mặt dày hơn cả tường thành này, nếu trong số đó có người thân của mình, bà đã sớm tát cho một cái đến nỗi không biết đường về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-luu-day-ta-don-sach-quoc-kho-cau-hoang-de-chay-nan/2737061/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.