Thích một người là cảm giác thế nào?
Trong mắt người ngoài, có lẽ đó là không còn tự trọng, không còn giới hạn, ngu ngốc và đáng thương.
Chỉ những người trong cuộc mới hiểu, cái cảm giác muốn làm đối phương vui, cái niềm vui bừng lên khi nghĩ đến việc cô ấy sẽ hạnh phúc, là không thể giả dối, là không thể cưỡng lại.
Nếu không có ngọt ngào đi kèm, ai lại muốn nếm trải vị đắng chát ấy?
Dù là như vậy...
Phó Thời nhìn chằm chằm vào máy tính hồi lâu, có chút không hạ được quyết tâm.
Anh đã đặc biệt tìm hiểu qua, trên mạng nói rằng sự ra đời của tất chân ban đầu vốn dành cho nam giới.
Nói thì nói vậy...
Từ góc nhìn của Hoàng Du, chỉ thấy ông chủ của họ cau mày, tay nắm hờ đặt lên môi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình.
Gần đây... công ty có dự án lớn nào khiến ông chủ có biểu cảm thế này sao?
Trong lòng anh ta đang suy đoán, ánh mắt từ màn hình đột nhiên nghiêng qua phía mình.
Hoàng Du bị nhìn đến mức lòng run lên.
"Phó tổng, hôm nay lịch trình chỉ có vậy, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài trước."
"Ừm."
Thấy anh ta rời đi, Phó Thời cuối cùng cũng đưa tay nhấn chuột.
-
Tối đó, Phó Thời đi ngủ rất sớm.
Khi Tạ Ly bước vào, thấy anh đã ngồi trên giường thì hơi ngạc nhiên. Nhưng có vẻ cô cũng không để tâm, vẫn như thường lệ đi tắm, sấy tóc, chăm sóc da, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với anh.
Phó Thời giả vờ lật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.