Tạ Ly cứ thế dọn về nhà.
Dù không thân mật với gia đình như trước, cô vẫn phải thừa nhận rằng, sống ở nhà mình luôn thoải mái hơn ở nhà người khác.
"Chị."
Khi đang cúi xuống buộc lại dây giày, cô nghe thấy giọng một thiếu niên. Ngẩng lên nhìn, cô thấy Tạ Khởi Nguyên ôm quả bóng rổ trong tay.
Cậu vừa lên cấp hai, bài vở chưa nặng, cuối tuần cũng không phải học thêm. Cô thường thấy cậu cuối tuần đều ra ngoài chơi với bạn bè.
Cô khẽ gật đầu đáp lại: "Ừ." Cảm thấy phản ứng như vậy có phần lạnh nhạt, cô hỏi thêm, "Đi đánh bóng à?"
"Vâng, em hẹn bạn rồi."
Hai chị em đều cảm thấy có chút ngượng ngập.
Thực ra khi Tạ Khởi Nguyên hai tuổi, chính Tạ Ly là người chăm sóc cậu. Nhưng giờ đây cả hai đều không còn nhớ rõ khoảng thời gian đó.
Chỉ còn lại sự xa cách sau nhiều năm không giao tiếp.
Tạ Khởi Nguyên cố tình đợi Tạ Ly buộc xong dây giày và đứng lên, sau đó bước song song với cô. Có lẽ vì không biết nói gì, cả hai đều im lặng.
Có lẽ do chơi bóng, một cậu bé cấp hai như cậu đã cao gần bằng Tạ Ly.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô thấy cậu đột ngột dừng bước và hỏi: "Chị, chị định đi học à?"
"Ừ."
"Trùng hướng với em, hay là để em chở chị nhé?"
Cậu chỉ vào chiếc xe đạp không xa.
Thực ra khoảng cách cũng không xa, đi bộ là được.
Nhưng Tạ Ly cảm nhận được thiện chí của Tạ Khởi Nguyên trong việc kéo gần mối quan hệ, nên sau một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751651/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.