Cô và cậu vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Ngay từ đầu, Tống Nhất Lê đã biết điều này.
Không chỉ xuất thân khác biệt, mà còn cả tính cách, bản chất. Như kiểu người như cậu, có lẽ vĩnh viễn không thể hiểu được sự yếu đuối và thiện lương của cô.
Thực ra Tống Nhất Lê cũng chẳng có ý định tìm hiểu.
Môi trường sống quyết định con người – cậu luôn nghĩ vậy. Có lẽ chỉ trong một gia đình giàu có, ngập tràn tình yêu thương, mới có thể hình thành nên tính cách như cô.
Thế nhưng cậu lại chẳng thể không để tâm. Để tâm đến ánh mắt thường xuyên hướng về phía mình, ánh mắt không hẳn là yêu thích, mà giống như sự ngưỡng mộ, khát khao.
Tình cảm của cô kín đáo, nhưng lại giấu giếm một cách vụng về.
Vụng về, chân thành, thuần khiết.
Tống Nhất Lê sớm đã tự rút ra kết luận: nếu dính dáng đến cô, có lẽ cậu sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức để hiểu thế giới hoàn toàn khác biệt kia, để đối mặt với những va chạm, rắc rối mà sự khác biệt ấy mang lại.
Cách tốt nhất là giữ khoảng cách.
Cậu cũng đã làm như vậy. Thế nhưng ánh mắt đầy lưu luyến của cô mỗi lần nhìn cậu lại khiến trái tim cậu đau nhói như bị từng mũi dao nhỏ cắt qua.
Có lúc, cậu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt vừa đau khổ vừa cam chịu ấy của Tạ Ly giống như đang cầu cứu mình.
Tống Nhất Lê tự nhận bản thân không phải người tốt bụng, cũng không có thói quen làm kẻ cứu thế.
Thế nhưng đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751667/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.