Từ lâu lắm rồi, mối quan hệ giữa Tạ Ly và Tạ Hoài Chí đã nhạt dần, kể từ khi cô đánh mất hoàn toàn sự kính sợ tự nhiên dành cho ba mình.
Hai người hầu như không nói chuyện, cũng rất ít khi gọi điện. Phần lớn thời gian, chỉ có An Ngọc Trân đứng giữa giảng hòa, khuyên răn đôi chút.
Dù vậy, có lẽ vì những ký ức ít ỏi về sự quan tâm (dẫu có miễn cưỡng) thời thơ ấu, hoặc vì từ nhỏ đến lớn ít nhất ba cô chưa từng để cô thiếu thốn vật chất. Cũng có thể bởi người đàn ông mà ông ta ép cô gả đi, đến giờ vẫn sống hòa thuận với cô.
Tạ Ly không thể nảy sinh lòng căm hận thuần túy đối với ông ta. Trong tiềm thức, cô vẫn xem đó là nhà mình.
Môi trường tẻ nhạt, tính cách cũng tẻ nhạt, khiến cô chẳng có góc cạnh sắc bén, chẳng biết yêu ghét mãnh liệt.
Chỉ đến khoảnh khắc này, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được cơn phẫn nộ và thù hận đến mức tay cũng run lên. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, còn đầu óc thì như có đàn kiến nhỏ đang gặm nhấm. Trong tâm trí không ngừng hiện lên những cách thức khiến Tạ Hoài Chí thân bại danh liệt. Dường như chỉ có thế, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Tạ Ly ngồi đó rất lâu, rồi lái xe quay về nhà họ Tạ.
Trong nhà không có ai khác, An Ngọc Trân đang chơi với cháu gái Tạ Huyên. Hai năm nay, bà vẫn luôn thúc giục Tô Như sớm sinh cháu trai cho mình, nhưng đối với Tạ Huyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751705/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.