Kỳ nghỉ đông kết thúc, lớp học của năm cuối lại bắt đầu, mọi người đang chuẩn bị cho lễ tuyên thệ 100 ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học. Không khí trong toàn bộ đám học sinh năm cuối vội vội vàng vàng chưa từng có, nhìn sơ qua một lượt cũng chỉ có mỗi Quý Trăn là nhàn nhã nhất.
Hứa Miễn không chịu nổi không khí như thế, lúc giữa trưa ăn cơm không ngăn được oán giận: “Cái không khí này làm tôi phát sợ luôn.”
Lạc Dương bình tĩnh phi đao: “Sau này sẽ càng ngày càng gấp gáp.”
Quý Trăn gật đầu tán thành: “Đúng vậy, chịu không nổi thì rời đi, trò chơi thi đại học này định sẵn là cậu thua rồi.”
Hứa Miễn đá thẳng vào chân Quý Trăn: “Mẹ kiếp, tôi nói này lần sau tôi với Dương Dương ăn cơm thì cậu đừng có hòng mà xía vào.”
Quý Trăn thuận thế bưng phần ăn của mình rời đi, “Tôi đi mua trà sữa.”
“Đậu phộng!” Hứa Miễn càng nghe càng thấy không ổn: “Quý Trăn, cậu bây giờ còn ngang nhiên trốn nghỉ trưa nữa! Cậu!…”
Quý Trăn cười vô cùng gợi đòn, dọn khay cơm rồi ra khỏi nhà ăn, lập tức đi đến cổng trường.
Anh là học sinh ngoại trú, chỉ cần quét mặt là có thể tự do ra vào cổng trường, nhưng thời gian nghỉ trưa thì không được phép ra ngoài, trừ khi có giấy xin nghỉ..
Bảo vệ nhìn thấy Quý Trăn đi thẳng ra cổng trường, không có lấy chút lén lút nào thì chắc mẩm rằng anh đã có giấy xin phép hay gì đó, anh cứ thế quét mặt ra khỏi cổng trường cũng không có ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-nhay-lau-toi-goi-mot-cuoc-dien-thoai/2517533/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.