“Về đến nhà rồi à?”
Dư Tình về đến nhà, bật đèn, phát hiện trên bàn cơm không có gì cả, hôm nay dì không đến, Cẩu Khâm cũng không trở về.
“Tới rồi.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Quý Trăn đang mở cửa, vừa mở ra quả nhiên thấy Quý Kha ngồi trong phòng khách chơi game.
“Ừm.”
“Đúng rồi, Dư Tình.” Quý Trăn như vô tình: “Cậu nên đến bệnh viện đi.”
Dư Tình: “Không muốn đi.”
Quý Trăn dường như đã lường trước được phản ứng này của cậu, nhưng anh không tiếp tục tuy vấn nguyên nhân, chỉ trần thuật lại: “Cậu như vậy rất dễ tổn thương chính mình.”
Dư Tình về tới phòng mình, ngồi xuống giường của mình, tựa như cảm thấy quá mệt mỏi, cậu nằm thẳng lên giường, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn: “Tôi biết rồi.”
Quý Trăn hơi an tâm, vừa định ngắt điện thoại cho đối phương nghỉ ngơi, liền nghe Dư Tình chuyển đề tài.
Dư Tình không nghĩ đến việc tắt điện thoại nên bất tri bất giác mà tiếp tục nói: “Quý Trăn, giống như nhiều người đều cảm thấy cuộc sống của tôi hiện tại rất hạnh phúc.”
Quý Trăn buông điện thoại xuống, đi đến trên ban công: “Ừm.”
“Mẹ tôi thường nói với tôi như thế, nói tôi từ nhỏ không cha mà có thể trưởng thành như thế này đã là rất tốt rồi. Bà là một người rất mâu thuẫn, nhưng dường như mỗi một việc bà ấy làm đều có thể khiến tôi phản cảm, lúc tôi thất bại hy vọng bà có thể an ủi tôi, mà bà ấy lại hùa theo những người khác cười nhạo sự thất bại của tôi, lúc tôi thành công bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-nhay-lau-toi-goi-mot-cuoc-dien-thoai/2517539/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.